rồi lẻn về phòng. Cô quay lại nhìn theo nó bằng một ánh mắt kỳ lạ. Cô không hiểu sao mình lại có cái cảm giác ấy. Một sự tiếc nuối, sự tiếc nuối những giây phút vừa qua trong sự mặc cảm tội lỗi vô cùng… Sáng hôm sau là ngày nghỉ cuối cùng của chuỗi 4 ngày nghỉ tết dương lịch. Cô vẫn thức dậy sớm như mọi ngày tập thể dục rồi nấu ăn, mặc cho cái lạnh làm cho ai cũng muốn hóa mèo lười trong chăn ấm. Cô đang đứng chờ nồi nước sôi để thả thịt vào thì từ đằng sau, một đôi tay thư sinh ôm lấy eo cô,