ra cơ thể đàn ông vạm vỡ lông lá kề sát bên cạnh cùng chiếc áo đã phanh tà. Cơn sóng hoảng loạn chạy lan đến tận đầu đã xốc Phấn dậy, hai tay cô đẩy vào người đàn ông và bật kêu lên khản lạc: – Không… đừng… đụng vào… tôi… Nhưng tất cả chỉ bấy nhiêu thôi vì tay chân Phấn không còn tuân theo cô nữa, cô không thể rời xa Hai Dần, không thể thoát khỏi cái salon êm ái, và dĩ nhiên không ngăn cản được đôi bàn tay mạnh mẽ phũ phàng cởi bỏ áo quần mình. Hai Dần đâu có coi đôi tay mềm yếu đang trì níu cản