bảo ngồi đây uống trà và đọc “Hồng Hạc thổn thức” của Tào Đình thì thích biết mấy. Tôi phì cười bảo em, giọng tiếng Việt của em còn chưa sõi mà cũng đọc mấy tiểu thuyết ngôn lùi Trung Hoa đó hả. Em cố gắng giải thích bằng ngôn ngữ tiếng Việt sơ cấp càng làm tôi thấy buồn cười. Lúc về, em lại hỏi tôi “Anh có thích căn nhà đó không?” – “Anh thích” nhưng quan trọng gì, quan trọng là em có thích không. “Em thích” “Vậy mình mua nhé” “Mình mua nhé” tôi có cảm giác như đang đi chọn tổ ấm cho một