chân dài của mẹ cũng căng thẳng đuột ra. Sau phản ứng như điện giật đó, mẹ tôi thở hổn hển nhưng vẫn ngoan cố, mẹ vừa phả vào mặt tôi hơi thở thơm tho mà nói đứt đoạn: – Có chịu… buông… tay ra… không thì bảo. Lúc này, thằng tôi nhận ra ngay cái tác dụng bóp mông mẹ tôi, tôi biết rằng cứ giữ tiếp tục như vậy có lẽ tôi sẽ chiến thắng ( khổ nỗi vẫn không biết là tay vô tình chạm vào hột le của mẹ), biết thế tôi trả lời cứng rắn: – Còn lâu nhé, mẹ bỏ của con ra trước đi. Mẹ tôi, hiền dịu nết na,