bệnh ngu khó chữa. Thấy tôi vô, bé Trang chạy ngay lại chỗ tôi: – Mắt anh tét rồi kìa T, anh có sao không? – 2 mắt long lanh. – Anh thấy nhức mắt quá… – Mặc dù đã hết choáng, tui vẫn giả điên. – Anh ngồi đó đi, em đi mua băng keo cho. – Bé lo lắng. Ôi trời ơi, được bé quan tâm sao mà lòng mình thấy ấm áp, bây giờ có tét luôn con mắt bên phải tui cũng cam lòng. Bé lật đật mua băng keo rồi trở lại. – Anh để em băng cho, chưa được, để em mua bông băng nữa. Máu chảy nhiều quá. – Ờ, ừ… – Hic,