bật sáng. Dzg xoay người nhìn mình, mình luống cuống, tim đập mạnh nghe thình thình, cổ họng khô cong, miệng lập lập không thốt ra lời. – Sao thế? Dzg hỏi mà giọng cũng bị lạc đi. – Chỉ… c… chỉ b… u… bú… bú thôi. Tự nhiên miệng mình lại tuôn ra những lời như jậy, không thể hiểu nổi. – Uhm. “Tách” đèn tắt, trong phòng chỉ còn sáng mờ mờ như trước. Tay dzg đưa tới bụm ngay giữa ngã ba háng mình. Một luồng điện xộc ngay lên óc, mình như rụng rời hết tay chân, mấy thứ kềm vít đang cầm trên tay