cần em thôi – hắn hạ giọng – Anh muốn có em, một lần thôi cũng được. – Không được mô. Cái chi chớ cái ni thì không được – Nàng nói thêm – Em sợ lắm. – Em có mất gì đâu mà sợ? … Im lặng hồi lâu. Hắn nhìn xoáy vào mặt nàng. Nàng cúi đầu ấp úng: – Hay… hay anh cho em suy nghĩ rồi trả lời sau, được không? – Em trả lời ngay bây giờ đi. Làm chi có thời gian nữa mà suy nghĩ. Một khi anh phải bước ra khỏi nhà bây giờ là anh đến thẳng công an liền. – Đừng a… anh… Em… em… sợ họ biết, anh Sơn biết thì em