nhớ rõ là tôi đi điên được bao xa, chỉ nhớ là đi gần hết đường Nguyễn Thị Minh Khai. Mọi người dường như tránh xa tôi ra vì họ cẩm nhận được là tôi đang điên. Tôi chợt dừng bước khi một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu của tôi: chính em là người đã giang rộng cánh tay chào đón thằng đó mà, đúng không? Một hôm, em chủ động chào tôi trên yahoo, em vẫn sử dụng cách xưng hô thân mật mà chúng tôi hay gọi nhau, nhưng tôi chỉ gọi tên em. Em nói tôi đổi thay và bảo rằng dẫu tôi đổi thay nhưng em vẫn giữ