chuyện hôm qua đừng kể ai em nhé.” Tôi nghe vậy mới chợt nghĩ đến vợ, mặc lẹ cái quần vào chạy qua phòng mình. Vợ tôi vẫn còn nằm ở giường, tôi len lẻn vào giường ôm vợ. Thấy vậy vợ tôi mới giật mình quay phắt lại: – “Ơ anh, em tưởng anh đi làm rồi.” – “Nay anh ở nhà chăm cho em, thôi xuống ăn sáng nha.”(Thực ra là đã bữa trưa rồi) Ăn xong tôi lại đưa vợ về phòng nghỉ, không hiểu sao sau đêm qua tôi chẳng quan tâm gì vợ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh chị Loan nằm trần trụi, hai chân