mà giờ vẫn thấy mẹ thật là khó đoán, thấy mẹ thật lạ lẫm, tươi mới. Ngẩn người ra rồi sau đó cười khoái trá, tôi cười dê mà nói: – Mẹ à, mẹ đi lâu như thế, con khẳng định là sẽ không chịu được đâu, nhưng con có cách để giảm đỡ nó.. Mẹ tò mò hỏi: – Trò gì đấy ? Tôi ấp úng: – Mẹ, con… con … Khó nói quá, con sợ mẹ không đồng ý… Mẹ tôi cười bao dung nhưng vẫn cảnh giác, mẹ trả lời: – Con muốn mẹ làm gì nào, nếu không quá đáng thì mẹ sẽ đồng ý thôi, con cứ nói thử xem nào… Tôi, hít một lấy