theo bé. Bé về mất rồi. Tui đang lâng lâng. Bốp!!! – Ui da!!!! Theo phản xạ tự nhiên, tui quay phắt ra đằng sau. Vừa quay ra miệng vừa chửi: – Thằng cờ hó dám đánh… Chưa kịp nói hết câu thì nghe tiếng má: – Má dám đó, có sao không? – Má thách thức. – Dạ…dạ…con lỡ lời, má nghe con giải thích – Tui chuyển từ cương sang nhu. – Khoá cửa đi, tối khỏi khoá. Làm xong vô đây má biểu. Chết mợ con rồi, kỳ này ăn hành mệt nghỉ. Vô nhà thấy má cầm cây chổi lông gà là biết có chuyện không lành. – Má