mất. Mẹ tôi lúc thông báo với tôi chuyện này, trông bà cũng bối rối. Mẹ có lẽ nghĩ rằng:” Đi 2 tuần thì chính mình cũng còn khó mà nhịn được nữa là cái thằng con tội nghiệp có nhu cầu khẩn thiết hằng ngày”. Thằng tôi nghe tin chỉ biết khóc mếu, ôm lấy mẹ mà tranh thủ ngửi nhớ kỹ cái mùi thơm của bà. Rồi tôi bảo với mẹ: – Hix mẹ ơi, vắng mẹ những 2 tuần con không chịu nổi đâu mẹ à … Mẹ có thể không đi được không ? – Sao lại nói thế hả con, công việc nhà trường giao cho, mẹ làm sao mà không dám