Em, Trang nè. – Hả? Thằng Đức chạy tới, tui lách qua một bên rồi giơ chân ra, nó mất trớn cộng thêm bị vấp chân tui nên nó úp mặt vô cái cửa rồi nằm đó luôn. Tui tiếp tục nói chuyện điện thoại. – Gọi cho anh có gì không? – tui hí hửng. – Chiều nay anh bận gì không? – bé hỏi, giọng nghe lạnh như tiền. – Không? – Vậy chiều nay khoảng 5 giờ qua nhà em. – À ừ… mà nè… Tui chưa kịp nói hết câu thì bé Trang tắt máy. Tui ngẩn người ra. – Đại ca, sao vậy? – thằng Đức vỗ vai tui. – Không… không