dốc lại nổi lên, buồng bên kia cách mấy m Hương cũng thở vì thi thoảng tiếng rên của Dung vọng đến tai. Nàng lẩm bẩm: “Hôm nào cũng 2 cữ vào giờ này…”, nàng bịt 2 tai lại nhắm mắt cố ngủ. Xong cuộc Dương nằm ngửa để nàng gối lên ngực hắn, nàng nằm nghiêng tay cầm giữ cục gân mềm trong tay. Giờ nàng đã hình thành thói quen nằm ngủ phải cầm cái ấy của hắn. Nắm cho yên tâm, khỏi sợ chim bay mất. Hắn nghe câu có chửa lại nhớ đến những ngày bên trời Tây. Ngoài 2 em tóc vàng nâu bản xứ chơi cho biết